[Dịch]Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư - Sưu tầm

Chương 1 : Gia Cát Minh Nguyệt đường hoàng khí phách

Người đăng: 

.
Thương Phong Thành, trên một con đường rộng lớn, có hai thiếu niên đang cười nói vui vẻ. “Hôm nay nghi thức triệu hồi, ngươi có chuẩn bị tốt không?” Trong đó một thiếu niên đầu tóc ngắn ngủn quay đầu hỏi một thiếu niên khác. “Đương nhiên chuẩn bị tốt! Hôm nay ta nhất định triệu hồi ra một con ma sủng rất phong cách.” Một thiếu niên mập mạp vung quyền, tin tưởng tràn đầy. “Được rồi, ngươi lần này triệu hồi thành công mới có thể trở thành sơ cấp triệu hồi sư. Ngươi có thể triệu hồi một con ma sủng phong cách gì?” Thiếu niên tóc ngắn không lưu tình đả kích. “Ngươi… ngươi nói chuyện thật khó nghe…” Thiếu niên mập mạp khi không đánh một cái vào không khí, làm bộ đánh thiếu niên tóc ngắn, quay đầu lại bỗng nhiên kinh hô lên: “Di, mau nhìn, mau nhìn, kia không phải gà bánh ngô sao? Kì quái a, hôm nay tóc khác lúc trước?” “Di, đúng vậy.” Thiếu niên tóc ngắn quay đầu lại, nhìn thiếu nữ ở xa xa phía sau bọn họ, kinh ngạc nói. Nếu không phải nhìn đến bụi trên quần áo của thiếu nữ, thật đúng là không nhận ra. Gà bánh ngô trong miệng bọn họ là một thiếu nữ tên Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng là con gái của quý tộc Gia Cát ở kinh thành. Vì nguyên nhân này mới đến thành nhỏ của bọn họ. Nói là quý tộc, kỳ thật ai cũng biết thân phận của nàng không thể ra ngoài ánh sáng. Bởi vì nàng là con riêng của gia chủ Gia Cát. Gia Cát thế gia truyền thừa trăm năm, tiếng tăm lừng lẫy, mỗi thời đại đều có triệu hồi sư thanh danh vang lừng bốn phía. Gia tộc như vậy, đối với sự tồn tại của Gia Cát Minh Nguyệt trở thành sỉ nhục của bọn họ. Cho nên, nàng bị đưa tới học viện ở một thành nhỏ. Mà tư chất của nàng không tốt, hướng nội, tự ti. Ở học viện không có bằng hữu, cũng không thích trang điểm. Gia Cát gia chỉ thuê hai tên hạ nhân ở nơi này chiếu cố nàng. Hai tên hạ nhân làm sao tận tâm chiếu cố. Không ai dạy, không ai quan tâm, Gia Cát Minh Nguyệt mỗi ngày đều để đầu tóc rối bời đi học. Cho nên bị mọi người đặt ngoại hiệu là gà bánh ngô. “Muốn đánh cược hay không. Hôm nay gà bánh ngô không triệu hồi ra được ma sủng.” Thiếu niên mập mạp cười hắc hắc, vui sướng khi người gặp họa nói. “Đánh cược thì đánh cược, ta cá nàng đến chết cũng không triệu hồi ra được.” Thiếu niên tóc ngắn hừ một tiếng. “Thiết, không có ý nghĩa, kia với không có đánh cược có gì hay ho. Bất quá, lần này là cơ hội cuối cùng của gà bánh ngô đi? Đây là lần thứ ba nàng tham gia?” Thiếu niên mập mạp nhíu mày hồi tưởng. “Đúng vậy. Nàng đời này đừng mong triệu hồi ra ma sủng.” Thiếu niên tóc ngắn nhún vai. “Cũng đúng, Nếu nàng có thể triệu hồi ra ma sủng, trừ phi trời sập.” Thiếu niên mập mạp khinh bỉ nói. “Tạp chủng chính là tạp chủng, cùng với người huyết thống chính tông của Gia Cát gia không đồng dạng như vậy…” Thiếu niên tóc ngắn biến sắc, định nhắc nhở thiếu niên mập mạp kiềm chế. Tốt xấu gì đối phương vẫn là họ Gia Cát. Vừa định mở miệng, liền cảm thấy hoa mắt, một đạo nhân ảnh hiện lên. Thiếu niên tóc ngắn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Gà bánh ngô ở chỗ cách xa ba thước dậm chân mượn lực, cả người phi thân dựng lên, một đôi chân hung hăng dẫm trên mặt thiếu niên mập mạp. Xung lượng thật lớn tới ầm ầm, trực tiếp đem thiếu niên mập mạp đá văng máu mũi, té trên mặt đất. Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt tao nhã rơi xuống đất, quay đầu hướng thiếu niên tóc ngắn cười sáng lạn. Thiếu niên tóc ngắn nháy mắt nhìn ngây người. Đây là gà bánh ngô bình thường khúm núm? Đây là sao? Đâm mù hai mắt hắn cũng không tin! Một đầu tóc hỗn độn hiện được chải chuốt mềm mại, buộc sau đầu, cái trán cùng hai con mắt cũng lộ ra. Phía dưới cái trán trơn bóng là một đôi lông mày thon dài xinh đẹp, dưới lông mày là đôi mắt khiến người ta run sợ. Ánh mắt tự tin như ánh mặt trời sáng lạn, làm cho người ta không mở mắt ra được. Đôi môi ướt át hơi nhếch lên, quay về phía hắn cười. “Gia Cát, Gia Cát Minh Nguyệt…” Thiếu niên tóc ngắn thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, kêu thì thào ra tiếng. Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến hắn, mà là ngồi xuống trước mặt mập mạp, cười gian nói: “Mập mạp, ngươi vừa rồi nói ta cái gì? Lặp lại một lần?” “A, a…” Thiếu niên mập mạp vừa nhấc đầu lên chống lại khuôn mặt xinh đẹp, tâm thần nhộn nhạo sau đó máu mũi chảy ra nhiều hơn, theo bản năng thành thật trả lời, “Nói tạp chủng chính là tạp chủng…” Ngu ngốc! Thiếu niên tóc ngắn đỡ lấy cái trán, rất muốn té xỉu. “Nga, như vậy a.” Gia Cát Minh Nguyệt cười sáng lạn hơn, chậm rãi đứng dậy. “Ngươi, ngươi là Gia Cát Minh Nguyệt, nguyên lai ngươi, xinh đẹp…” Thiếu niên mập mạp còn không ý thức được kế tiếp hắn phải đối mặt là cái gì, mà là si ngốc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nói thì thào. “Đúng vậy, ta chính là Gia Cát Minh Nguyệt.” Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, ngay sau đó, sắc mặt biến đổi, nhấc chân, đạp! Đạp chết ngươi, mập mạp, cho ngươi biến thành tử mập mạp! Hận nhất người nói ta là tạp chủng! Đạp chết ngươi! “Dám nói ta là tạp chủng, đi tìm chết! Đi tìm chết ! Đi tìm chết!” “A a a a a, nha nha nha nha, ô ô ô ô ô nha…” Thiếu niên mập mạp bị đạp qua đạp lại, sau đó không ngừng tru lên. Thiếu niên tóc ngắn run rẩy khóe miệng, hung hăng nuốt nước bọt, theo bản năng lui ra sau hai bước. Đáng sợ, cực kỳ bi thảm! Bình thường Gia Cát Minh Nguyệt thoạt nhìn vô hại nhưng khi bùng nổ lên lại khủng bố đến như vậy?! Còn có, mập mạp, ngươi bị đánh kêu mất hồn a? Người không biết còn tưởng ngươi bị làm sao. Đạp xong, Gia Cát Minh Nguyệt thu chân, nhìn xuống mập mạp đã hôn mê, hừ một tiếng, xoay người, rời đi. Thiếu niên tóc ngắn chờ Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, mới cẩn thận ngồi xổm xuống, lay người: “Mập mạp, còn sống không? Hay đã chết?” “…” Mạp mạp trầm mặc. “Đã chết? Đã chết ta đi báo nhà ngươi mua quan tài.” Thiếu niên tóc ngắn vươn tay dùng sức lay mập mập. “Ta chết, ta thật sự đã chết… Ta chết…” Mập mạp cố hết sức đứng lên, nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt đi xa, ôm ngực, nói thì thào, “Làm sao bây giờ? Tử Hạo, ta chết.” “Ta xem ngươi là choáng váng!” Thiếu niên tên Tử Hạo, không khách khí đánh vào đầu mập mạp, “Ngươi còn biết ngươi là ai không?” “Ta đương nhiên biết, ta tên là Mặc Sĩ Thần. A, ta chết ta chết, ta thật sự đã chết…” Mập mập tên là Mặc Sĩ Thần ôm ngực, si ngốc nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt ở phía trước, vẫn còn kêu la. “Ngu ngốc, ngươi có nặng lắm không? Hay đi y quán trước.” Tiết Tử Hạo lo lắng hỏi. “Không, ta không có việc gì, đi mau!” Mặc Sĩ Thần đỉnh một cái đầu heo, rống rống đuổi theo phía trước. Gia Cát Minh Nguyệt ở phía sau lại dừng bước. Nàng đứng ở nơi đó, đánh giá trước cửa tòa nhà phong cách cổ – Bạch Vũ học viện. Đây là học viện duy nhất ở Thương Phong Thành. Nàng là Gia Cát Minh Nguyệt, cũng không phải là Gia Cát Minh Nguyệt. Chuyện phát sinh là như vậy, nàng đi tới thế giới không biết này, trở thành con riêng của một gia đình quý tộc. Thế giới này làm cho nàng khiếp sợ, không phải là mọi người ghét bỏ, không phải là quốc gia, mà là người của thế giới này, có được lực lượng thần kỳ. Có thể triệu hồi ma sủng! Thế giới này gọi là võ giả, có ba loại chức nghiệp chủ yếu, một là triệu hồi sư, hai là kiếm sĩ, ba là cung thủ. Triệu hồi sư là chức nghiệp cường đại nhất, mỗi người đều hướng tới trở thành triệu hồi sư. Một khi trở thành cường đại triệu hồi sư thì danh dự, quyền lợi, tiền bạc tùy theo mà đến. Triệu hồi sư tuy nhiều, nhưng triệu hồi sư cường đại lại không nhiều. Muốn trở thành triệu hồi sư cường đại, phải có tinh thần lực cường đại, hơn nữa tham gia nghi thức triệu hồi cũng chỉ có 3 lần mà thôi. Ở trong nghi thức triệu hồi, cả ba lần đều không có triệu hồi ra ma sủng, như vậy cả đời này cũng không có khả năng lại triệu hồi ra được. Gia Cát Minh Nguyệt trước kia đã tham gia 2 lần nghi thức triệu hồi, hôm nay là lần thứ ba, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu là Gia Cát Minh Nguyệt trước kia, có lẽ hôm nay cũng giống hai lần trước, không thể triệu hồi ra ma sủng. Chính là, hiện tại nàng đã không phải trước kia. Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, bước vào học viện. Mạc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo thở hổn hển đuổi theo, cũng vào học viện. Giờ khắc này, trên quảng trường đã đầy ắp tiếng ồn ào, náo nhiệt không thôi. Ở trung tâm quảng trường, có một pháp trận thật lớn. Trận pháp phức tạp, là hiệu trưởng cùng vài vị lão sư của học viện dùng tài liệu đặc thù mới tạo thành. Hôm nay người tham gia nghi thức triệu hồi sẽ bước lên trận pháp này, cảm ứng ma sủng. Trên khán đài, hiệu trưởng cùng vài vị lão sư đã ngồi trên đó. Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến ánh mắt kinh ngạc cùng giọng nói khe khẽ của người bên cạnh, đơn giản chỉ là thảo luận hôm nay nàng cùng trước kia bất đồng mà thôi. Gia Cát Minh Nguyệt biết, trước kia nhiều người trong học viện khinh bỉ nàng, cười nhạo nàng, lại không quá mức. Không dám ở trước mắt khi dễ nàng, bởi vì nàng họ Gia Cát! Cho dù là con riêng, nàng cũng họ Gia Cát! Không để ý mọi người xung quanh nói nhỏ, nàng trực tiếp đi tới, hôm nay nàng muốn tham gia nghi thức triệu hồi. Mặc Sĩ Thần lôi kéo Tiết Tử Hạo hướng tới chỗ Gia Cát Minh Nguyệt, đứng bên cạnh nàng. Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng liếc Mặc Sĩ Thần một cái. Mặc Sĩ Thần đỉnh cái đầu heo, cười hắc hắc. “Thế nào, còn muốn bị đánh?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đầu heo trước mắt, lạnh lùng hỏi. “Đúng vậy. A a, không phải, đương nhiên không phải.” Mặc Sĩ Thần vừa thấy Gia Cát Minh Nguyệt cùng hắn nói chuyện, liền ngớ ngẩn trực tiếp trả lời. Chờ phản ứng lại vội vàng phủ định. “Vậy tránh xa một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. “Được. Ta tránh xa một chút.” Mặc Sĩ Thần lôi kéo Tiết Tử Hạo hướng sang bên cạnh hai bước. Tiết Tử Hạo khóe miệng run rẩy, cứng ngắc. Rất dọa người! Này tử mập mạp! Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng như đuốc, nhìn về pháp trận ở giữa quảng trường, trong đầu không ngừng hồi tưởng chú ngữ sơ cấp triệu hồi ma sủng. Đến lúc đó, một khi bước vào pháp trận, nhất định phải tập trung tinh thần, niệm ra chú ngữ, toàn lực cảm ứng ma sủng. Nếu lúc này Gia Cát Minh Nguyệt thất bại thì cả đời này đều không có khả năng trở thành triệu hồi sư.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang